GIẢI PHÁP NÀO
CHO BIỂN NAM TRUNG HOA? Đại-Dương |
Tranh
chấp chủ quyền trên Biển Nam Trung Hoa (South China
Sea, SCS) vẫn kéo dài lê thê bất chấp sự ra
đời của Công ước Liên Hiệp Quốc
về Luật Biển (UNCLOS) năm 1982. Không
tuân hành nghiêm chỉnh UNCLOS chỉ có kẻ mạnh
được lợi vô hạn, bất chấp nước
yếu kêu rêu suốt đời. Làm
sao để các quốc gia có liên hệ trực
tiếp hay gián tiếp được đối xử
công b́nh khi sử dụng Biển Nam Trung Hoa? Công
ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển
1982 là khuôn vàng, thước ngọc để giải
quyết mọi tranh chấp trên vùng biển trải
rộng từ Singapore tới eo biển Đài Loan và bao
phủ một diện tích khoảng 3,447,000 km²; có
chứa nhiều tài nguyên thiên nhiên chưa khai phá. Các
nước và lănh thổ có biên giới với vùng
biển này (theo chiều kim đồng hồ từ phía
Bắc) gồm: đại lục Trung Quốc, Ma Cao,
Hồng Kông, Đài Loan, Philippines, Malaysia, Brunei, Indonesia,
Singapore, Thái Lan, Campuchia và Việt Nam. Số
lượng hàng hóa thế giới thông qua Biển Nam
Trung Hoa hàng năm lên tới 5.3 ngh́n tỷ USD. Ngoài
ra vùng Biển này c̣n chứa đựng nhiều tài
nguyên thiên nhiên chưa khai thác của hơn 690
triệu cư dân sinh sống, chiếm 8.5% dân số
thế giới. V́
thế, vùng Đông Nam Á thường bị các cường
quốc trên thế giới cai trị để khai thác
tài nguyên thiên nhiên và nhân lực khiếm dụng. Từ
khi Mao Trạch Đông (1983-1976) thống nhất Trung Hoa
năm 1949 đă mở cuộc tập kích Đảo
Kim Môn của Đài Loan cách tỉnh Hạ Môn 2 km mà
thất bại hoàn toàn. Năm 1958, Mao ra lệnh pháo kích
vào Kim Môn suốt 21 năm cho tới khi thiết lập
bang giao với Hoa Kỳ vào năm 1979 mới chấm
dứt. Các
kế hoạch kinh tế của Mao Trạch Đông
đều thất bại cho tới khi Đặng
Tiểu B́nh (1904-1997) mở cửa với thế
giới bên ngoài mới đưa Trung Quốc hội
nhập vào Cộng đồng Quốc tế. Cho
tới nay, nền kinh tế Trung Quốc đă tương
đương với Hoa Kỳ và đang trên đà vượt
Mỹ. Kinh
tế phát triển kéo theo tiến bộ khoa học
kỹ thuật và quốc pḥng đă khơi dậy ḍng
máu Hung Nô và bành trướng của nhà cầm
quyền Trung Cộng. Tổng
thống Barack Obama bí mật chia đôi Thái B́nh Dương
khi gặp mặt riêng với Chủ tịch Tập
Cận B́nh tại California năm 2013 tạo điều
kiện cho Bắc Kinh xây 7 Đảo nhân tạo ở
Nhóm đảo Trường Sa (Spratly Islands, Nam Sa) năm
2014. Nó làm lệch cán cân quyền lực nghiêng sang phía
Trung Quốc trên Biển Nam Trung Hoa. Sau
khi Donald Trump trở thành Tổng thống thứ 45
của Hợp Chúng Quốc Hoa Kỳ liền áp dụng
đúng các quy định của UNCLOS nhằm duy tŕ t́nh
trạng an ninh và quyền hạn của từng
quốc gia trên Biển Nam Trung Hoa. Ngoại
trừ Tân Gia Ba hợp tác chặt chẽ với Hoa
Kỳ trong khi các quốc gia Đông Nam Á hoan nghênh
hoạt động của Hoa Kỳ, nhưng, không
hợp tác chặt chẻ với Mỹ trong việc thi
hành nghiêm chỉnh Công ước Liên Hiệp Quốc
về Luật Biển 1982 (UNCLOS). Mỗi nước
Đông Nam Á đều áp dụng UNCLOS theo quyền
lợi quốc gia bất chấp công pháp quốc
tế. Họ hành động giống như Bắc Kinh
nên không thể bảo vệ hữu hiệu tài nguyên
thiên nhiên của đất nước mà c̣n gây căng
thẳng triền miên trên Biển Nam Trung Hoa. Tập
Cận B́nh không ngăn cản được Donald Trump
nên đành hạn chế việc Trung Quốc quấy
phá các hoạt động của ngư dân Đông Nam
Á. Trump phái chiến hạm tuần tra trên Biển Nam
Trung Hoa đúng theo quy định trong UNCLOS. Bắc Kinh
phản đối mà không dám động binh hoặc ngăn
chặn, ngoại trừ việc la hoảng. Bắc
Kinh đẩy mạnh tiến tŕnh độc chiếm
Biển Nam Trung Hoa sau khi Joe Biden vào Toà Bạch Ốc. Việt
Nam và Phi Luật Tân hợp tác v́ đồng hội,
đồng thuyền khi bị Trung Cộng chèn ép trên
nhiều phương diện trong cuộc sống do dám
chống đối hoạt động bành trướng
của Bắc Kinh trên SCS. Thất
bại của các quốc gia duyên hải Đông Nam Á
trong việc bảo vệ chủ-quyền-biển v́ không
áp dụng chính xác và triệt để Công ước
Liên Hiệp Quốc về Luật Biển năm 1982
(UNCLOS). Công ước này đă quy định rơ ràng và
chi tiết quyền hạn của mỗi quốc gia chia
sẻ Biển Nam Trung Hoa cũng như các phương
tiện hải hành trong vùng biển này. Công
ước Liên Hợp Quốc về Luật biển
được 157 quốc gia kư năm 1982, hiện
tại có 168 bên tham gia. Hoa Kỳ không tham gia v́ các
điều khoản đó đă có trong các văn
kiện liên quan đến hoạt động trên
biển từ lâu nên tôn trọng và thực thi. Ngược
lại, Trung Cộng và các Quốc gia Duyên hải Đông
Nam Á đều đă kư vào UNCLOS mà không thi hành nghiêm
chỉnh nên tạo ra sự hỗn loạn chỉ có
lợi cho kẻ mạnh (Bắc Kinh). Châu
Á có (1) Biển Đông Trung Hoa (ECS) liên quan trực
tiếp tới Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên,
Đài Loan. (2) Biển Nam Trung Hoa (SCS) liên quan trực
tiếp tới Việt Nam, Mă Lai Á, Tân Gia Ba, Indonesia, Phi
Luật Tân, Brunei, Thái Lan, Kampuchia. Biển
Đông Trung Hoa ít phức tạp hơn v́: (1) Ranh
giới biển của họ đă được phân
định rơ ràng chỉ c̣n tranh chấp chủ
quyền giữa Nhật Bản và Trung Quốc về
Quần đảo Senkaku (Điếu Ngư Đài). (2)
Nhật Bản và Đại Hàn tranh chấp chủ
quyền Quần đảo Dokdo (Takeshima) trên phương
diện ngoại giao. (3) Trung Quốc không thể gây
chiến với Nhật Bản và Đại Hàn v́ có
50,000 Thuỷ quân Lục chiến Mỹ trấn đóng
tại Nhật sau Đệ nhị Thế chiến. Và
28,500 Thuỷ quân Lục chiến Mỹ trú đóng
ở Đại Hàn sau năm 1953. (4) Đệ thất
Hạm đội mạnh nhất của Hoa Kỳ đóng
thường trực tại Hải cảng Yokosuka là
một lời răn đe đanh thép tới kẻ
hiếu chiến Phương Bắc. Biển
Nam Trung Hoa có 8 quốc gia liên quan đến Biển Nam
Trung Hoa ít hoặc nhiều chỉ có đoàn kết trên
giấy mà khác biệt thực tế về
chủ-quyền và quyền-chủ-quyền và
quyền-tài-phán nên không giải quyết được
những khác biệt dựa trên nền tảng UNCLOS. Trung
Quốc áp dụng “luật rừng” trên Biển Nam
Trung Hoa nên không dám đối chất với
đương đơn Phi Luật Tân trước Toà
án Trọng tài Thường trực về Luật
Biển 1982 (PCA) ngày 12-7-2016. Toà có toàn quyền xét
xử vụ án dù bị đơn không hầu ṭa
với kết quả: Trung Quốc không có “các
quyền lịch sử” dựa trên cái gọi là
bản đồ “đường chín đoạn”.
Ngoài ra, Ṭa bác bỏ khả năng Trung Quốc
được yêu sách vùng biển từ các đảo
nhân tạo mà nước này đă xây dựng trái phép
ở Trường Sa, đồng thời xác định
Trung Quốc đă gây tổn hại nghiêm trọng
đến môi trường biển, mở rộng và làm
phức tạp thêm tranh chấp trên Biển Nam Trung
Hoa”. Các
quốc gia tại Biển Nam Trung Hoa thiếu can đảm,
hèn nhát, tham lam nên không tuân thủ hoàn toàn nội dung
của UNCLOS tạo điều kiện cho Bắc Kinh
lấn áp và gặm nhấm lần lần chủ
quyền, quyền-chủ-quyền và quyền-tài-phán
của các quốc gia Đông Nam Á. Từ
ngàn xưa, chủ quyền quốc gia trên trên bờ cũng
như dưới biển đều lệ thuộc vào
các đế quốc. Việt Nam bị nô lệ Trung
Quốc hàng ngàn năm. Chưa kể sau đó vẫn
thường xuyên chống giặc Tàu mới có
những thời gian tự chủ gián đoạn.
Rồi Việt Nam bị Đế quốc và Cộng Hoà
Pháp thống trị 80 năm mới giành được
độc lập. Ngay
từ thời Pháp trị, Triều đ́nh Nhà
Nguyễn vẫn cho các đoàn thám hiểm, khai thác tài
nguyên và dựng Bia Chủ Quyền trên hai Quần đảo
Hoàng Sa (Paracel Islands) lẫn Quần đảo Trường
Sa (Spratly Islands) rồi sáp nhập vào hệ thống
chủ quyền của Việt Nam. Sau
khi, người Pháp từ bỏ quyền cai trị th́
Việt Nam trở thành quốc gia tự chủ có đủ
các cơ quan quản trị đất liền lẫn
hải đảo. Chủ quyền hai Quần đảo
Hoàng Sa và Trường Sa đă được Chính
phủ Việt Nam báo cáo lên Liên Hiệp Quốc. Tiếc
thay, Đảng Cộng sản Việt Nam do Trung
Cộng nuôi dưỡng và tài trợ đă tạo
điều kiện thuận tiện cho Bắc Kinh
tuần tự cưỡng chiếm và kiểm soát
Biển Nam Trung Hoa. Trung
Cộng và tất cả các quốc gia duyên hải
Đông Nam Á tuy đă kư vào UNCLOS, nhưng, không thi hành
nghiêm chỉnh nên bị Bắc Kinh lấy thịt đè
người. Hậu
quả, quyền và quyền-chủ-quyền của các
Quốc gia Duyên hải Đông Nam Á bị Bắc Kinh vi
phạm thường xuyên tuỳ thuộc vào sự
lớn mạnh của Hải Quân, Hải Cảnh, Dân
Quân Biển của Trung Cộng. Vụ
Phi Luật Tân kiện Trung Cộng được Toà án
Trọng tài Thường trực (PCA) về Luật
Biển tuyên phán “việc Trung Quốc đ̣i hỏi
Quyền Lịch Sử” trên những tài nguyên tại
các vùng biển nằm trong bản đồ Đường
9 Đoạn ở Biển Nam Trung Hoa “không có cơ
sở pháp lư”. Bắc Kinh không tham dự phiên toà và
không chấp nhận phán quyết. Nhưng, PCA có
quyền xét xử dù bị can không tham dự th́ Phán
quyết vẫn được thi hành, không có hồi
tố. Tiếc
thay, các quốc gia Đông Nam Á không công khai lên án
Bắc Kinh, ngoại trừ Tân Gia Ba! Sự
chia rẽ này đă bị Bắc Kinh khai thác triệt
để làm cho Hiệp hội Các Quốc gia Đông
Nam Á như một gánh xiếc mà mạnh ai nấy
tự biên tự diễn!!! Giải pháp nào hợp lư trên Biển Nam Trung Hoa Thứ
nhất, các quốc gia Duyên hải Đông Nam Á
ngồi lại với nhau để xác nhận chủ
quyền và quyền-chủ-quyền của mỗi nước
phù hợp với Công ước Liên Hiệp Quốc
về Luật Biển 1982. Thứ
hai, tổ chức khai thác chung tài nguyên thiên nhiên trong vùng
chồng lấn. Thứ
ba, tổ chức tuần tra chung trong khu vực chồng
lấn. Thứ
tư, hợp lực chống lại các hoạt động
sai trái của Bắc Kinh trên Biển Nam Trung Hoa. Thứ
năm, kêu gọi đầu tư nước ngoài
tại các vùng chống lấn nhằm trung hoà áp
lực từ Bắc Kinh. Thành
tựu của giải pháp này sẽ giúp cho vùng
Biển Nam Trung Hoa hoà b́nh và phát triển ngoạn
mục. Hợp
lực sẽ xoa tan chiếc bóng ma thống trị trên
Biển Nam Trung Hoa. Đại-Dương |