BÀI TOÁN VỀ BIỂN NAM TRUNG HOA

Đại-Dương

Tên Biển Nam Trung Hoa (Biển Hoa Nam) do các nhà Hàng hải Quốc tế đặt khi khám phá vùng Phương Đông với ư nghĩa “nằm ở phía Nam Trung Hoa” đă bị Bắc Kinh diễn dịch thành “Biển của Trung Hoa ở phía Nam”.

Biển Hoa Đông gồm có Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc cũng gặp tranh chấp, nhưng, Bắc Kinh luôn yếu thế trước Đế quốc Nhật Bản rất hùng hậu, từng đánh bại Lực lượng Hải Quân tân tiến đời Nhà Thanh, kể cả lúc Đệ nhị Thế chiến. Tŕnh độ kỹ thuật và kỷ luật của Nhật Bản cũng vượt trội Trung Quốc. Nhật Bản từng đô hộ Trung Quốc vài lần, nhưng, Trung Quốc chưa bao giờ cai trị Nhật Bản.

Bắc Kinh từng cai trị Triều Tiên nhiều lần nhờ cùng biên giới và đông dân hơn. Hàn Quốc được Hoa Kỳ bảo trợ nên Bắc Kinh không dám động tới.

Hiện nay, dân chúng Bắc Triều Tiên vẫn đói rét triền miên dù có quân đội đông nhất, đă chế tạo được hoả tiễn và vũ khí hạt nhân hầu đe dọa các nước láng giềng. Nh́n vào Bắc Hàn chỉ thấy đói nghèo mạt rệp và bị cô lập tuyệt đối.

Ngược lại, Nam Triều Tiên (Hàn Quốc hay Đại Hàn) đă đi “cho việc” ở nhiều nước khác, kể cả Việt Nam. Hán Thành đă bán nhiều vũ khí tối tân cho các quốc gia trên thế giới. Nam Hàn tham gia các hoạt động văn hoá giải trí ngang hàng với Âu Mỹ.

Sau Đệ nhị Thế chiến, Quân đội thiện chiến của Hoa Kỳ đóng thường trực tại Nhật Bản và Nam Hàn lên tới trên 80,000 binh sĩ đă duy tŕ nền hoà b́nh rất bấp bênh trong khu vực này. Tuy Quân đội Nhật Bản và Đại Hàn đă vững mạnh và trang bị tối tân mà vẫn cần sự hiện diện của Quân Mỹ trú đóng thường trực.

Thông thường giới hàng hải quốc tế hiểu đúng tên nguyên thuỷ của Biển Nam Trung Hoa. Nhưng, Bắc Kinh xác định đó là Biển “của” Trung Quốc. Thời xưa người Việt Nam c̣n gọi Biển Nam Trung Hoa là “Đông Dương Đại Hải” để phản bác chủ quyền vô lư của Trung Quốc.

Không quốc gia nào ở phía Nam Trung Hoa công nhận biển này Của hoặc Thuộc về Trung Quốc. Phi Luật Tân gọi là Biển Tây (nằm ở phía Tây của Phi Luật Tân). Indonesia, Malaysia, Singapore, Brunei, Thái Lan, Việt Nam, Phi Luật Tân, Lào, Campuchia, Myanmar không hề công nhận Nam Hải thuộc về Trung Hoa.

Bắc Kinh đă dùng sức mạnh siêu cường để làm chủ Biển Nam Trung Hoa bất chấp Công pháp Quốc tế. Việt Nam, Indonesia, Brunei, Phi Luật Tân, Thái Lan, Tân Gia Ba, Mă Lai Á, Myanmar, Campuchia, Lào phải đoàn kết chặt chẽ với Hoa Kỳ mới có thể đương đầu trực diện với Bắc Kinh trên mọi mặt trận chủ quyền, kinh tế, ngoại giao, quyền-chủ-quyền với Trung Quốc. Tiếc thay, v́ quyền lợi kinh tế mà hầu hết các quốc gia Đông Nam Á vẫn tránh làm mích ḷng Bắc Kinh.

Biển Nam Trung Hoa rộng không kém các vùng biển trên Quả địa cầu. Nó trở thành miếng mồi ngon của Chủ nghĩa Đại Hán. Sau Đệ nhị Thế chiến, Hoa Kỳ trở thành cường quốc hùng mạnh nhất Thế giới muốn đặt lại kỷ cương dân chủ tại Châu Á Thái B́nh Dương thông qua Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS).

Tất cả các quốc gia trong khu vực đều kư vào UNCLOS, nhưng, thi hành theo quyền lợi riêng tư, trái với các quy định trong UNCLOS. T́nh trạng này dẫn đến môi trường “mạnh được, yếu thua”.

Nhằm tránh sức ép của Bắc Kinh trên Biển Nam Trung Hoa, các quốc gia Duyên hải Đông Nam Á phải thi hành nghiêm chỉnh từng câu, từng chữ trong UNCLOS mà bảo vệ quyền lợi chính đáng:

1- Các quốc gia Duyên hải Đông Nam Á xác định Chủ quyền Biển đúng theo quy định của UNCLOS.

2- Song phương hoặc đa phương xác định rơ ràng vùng chồng lấn để cùng hợp tác khai thác tài nguyên thiên nhiên.

3- Không nhượng bộ Bắc Kinh v́ quyền lợi riêng tư làm mất đoàn kết giữa các Quốc gia Duyên hải Đông Nam Á mới tránh được thủ đoạn “bẻ từng chiếc đủa” của Đảng Cộng sản Trung Hoa.

4- Hợp tác với các cường quốc Tây Phương để cùng khai thác tài nguyên thiên nhiên dồi dào trên Biển Nam Trung Hoa mà các Quốc gia Duyên hải Đông Nam Á chưa đủ khả năng.

Như thế, các Quốc gia Duyên hải mới bảo vệ được chủ quyền trọn vẹn của dân tộc, tránh tranh chấp triền miên giữa các quốc gia trong vùng.

Bắc Kinh tài trợ và kiểm soát di dân qua Cộng đồng Người Hoa trên xứ người. Cộng đồng này liên lạc trực tiếp với “Nhà Cầm Quyền sở tại” để thiết lập các quy chế đặc biệt ưu đăi cho người Hoa sinh sống mà không cần thi hành nghĩa vụ công dân bảo vệ quốc gia. Các đặc quyền đó giúp cho Bang Chủ giải quyết mọi rắc rối với chính quyền trung ương chứ không cần tới thẩm quyền bản xứ. Người Tàu Chợ Lớn thời Quân chủ cũng như Pháp thuộc không bắt buộc thi hành nghĩa vụ quân sự hoặc đóng thuế theo sự quy định của quốc gia sở tại. V́ thế, mọi sinh hoạt kinh doanh của người Tàu không bị gián đoạn và có tính cạnh tranh hơn người bản xứ.

Tổng thống Ngô Đ́nh Diệm đă buộc người Tàu phải trở thành công dân nước Việt Nam, nếu không sẽ bị trục xuất. Quyết định sáng suốt đó đă tạo ra b́nh đẳng quyền lợi, trách nhiệm giữa các sắc tộc trong một quốc gia.

Tại Châu Á có 31 triệu người Hoa mà 9 triệu ở Thái Lan (nhiều nhất) và 800,000 ở Việt Nam (ít nhất). Việt Nam là viên đá cản đường tham vọng vô bờ của Bắc Kinh tại Đông Nam Á, hoặc làm chiếc cầu cho tham vọng thống trị của Bắc Kinh?

Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật Biển năm 1982 (UNCLOS) đă quy định rơ ràng và chi tiết về quyền hạn và trách nhiệm của mỗi công dân có cuộc sống liên quan đến Biển Nam Trung Hoa. Tất cả Quốc gia Đông Nam Á và Trung Quốc đều đă kư và phê chuẩn UNCLOS. Ngoại trừ Hoa Kỳ đă kư mà không phê chuẩn nó trùng hợp với các quy tắc trên biển đă có và được thi hành từ trước.

Thực tế, nhiều nước đă áp dụng tuỳ theo quyền lợi quốc gia khiến cho t́nh h́nh trên South China Sea thường xuyên xảy ra xung đột khó giải quyết dẫn tới t́nh trạng “lợi cho kẻ mạnh, hại tới kẻ yếu”.

Cơ quan Quản lư Đáy biển Quốc tế (International Seabed Authority – ISA) bị Hoa Kỳ chỉ trích quá quan liêu, phức tạp như Liên Hiệp Quốc mang màu sắc chính trị nên đă bị giải thể.

Dù không phải thành viên mà Hoa Kỳ vẫn tuân thủ hầu hết các nghĩa vụ của UNCLOS. Mỹ xác định các vùng-quyền-chủ-quyền của ḿnh rồi giải quyết các khác biệt ranh giới biển cùng các quốc gia láng giềng dựa trên cơ sở thỏa thuận, tự nguyện, đôi bên cùng có lợi nên đáng tin cậy hơn Trung Quốc.

Bất chấp sự tiến bộ vượt bậc của nhân loại mà sự tranh chấp về chủ quyền trên Biển Nam Trung Hoa vẫn dậm chân tại chỗ v́: (1) Các quốc gia hội viên không tuân hành nghiêm chỉnh các quy định trong UNCLOS, đặc biệt trên phương diện chủ quyền trên biển. (2) Trung Quốc lấy thịt đè người nên các quốc gia Đông Nam Á, ngoại trừ Tân Gia Ba, phải chịu khuất phục hoặc mất dần lănh hải và tài nguyên thiên nhiên. (3) Bị Hải quân Trung Quốc đe dọa, ngăn cản làm cho các quốc gia Đông Nam Á dù có tài nguyên thiên nhiên dồi dào mà không thể hợp tác với các cường quốc khác để khai thác và học hỏi kỹ thuật cần thiết để canh tân đất nước. (4) Hải Cảnh Trung Quốc như hung thần trên Biển Nam Trung Hoa trong các lĩnh vực bảo vệ chủ quyền biển đảo, khai thác tài nguyên thiên nhiên. (5) Chủ trương đèn nhà ai nấy rạng, lợi ích của ai người ấy hưởng làm cho Hiệp hội các Quốc gia duyên hải Đông Nam Á như một bó đũa mà Bắc Kinh có thể bẻ găy từng chiếc một.

Thời đại Trump

Nhiệm kỳ đầu, Tổng thống Donald Trump đă thành lập Chính phủ hỗn hợp gồm những người mới chưa có kinh nghiệm điều hành quốc gia và người cũ muốn theo thói quen từ chính phủ tiền nhiệm nên không thể đồng bộ buộc Trump phải đưa ra các quyết định độc đoán làm mích ḷng nhiều người.

Cái giá Trump phải trả càng khiến cho ông quyết tâm vận động một nhiệm kỳ nữa.

Nếu Tổng thống Joe Biden sáng giá một chút th́ có thể đă được tái cử nhờ Đảng Dân Chủ Mỹ nhất quyết không rời sân khấu. Họ đă đánh giá thấp nhận thức của dân chúng Hoa Kỳ đang cần một nguyên thủ quốc gia đủ khả năng dẫn dắt loài người thoát khỏi các cuộc chiến tranh triền miên trên quả địa cầu để tập trung vào mục đích phục vụ cho nền văn minh và tiến bộ của loài người, tránh né can dự vào các cuộc chiến tranh phi lư do Biden tiến hành tại Ukraine và Trung Đông. Ngọn lửa chiến tranh thời Biden lan quá nhanh theo hướng Thế Chiến cần phải chấm dứt.

Tuy chưa chính thức cầm quyền, nhưng, Donald Trump đă được đón tiếp và săn đón tại Paris như một nhân vật có thể làm xoay chuyển nguy cơ Thế chiến thành Hợp tác phát triển toàn cầu.

Cơ hội giải thoát Các quốc gia Duyên hải Đông Nam Á đă đến đ̣i hỏi họ HÀNH ĐỘNG thay v́ nằm chờ sung rụng. Cơ may không phải lúc nào cũng có nên các quốc gia Đông Nam Á cần phải chớp thời cơ mà hành động.

Thứ nhất, cần lấy Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển năm 1982 (UNCLOS) làm kim chỉ nam hành động. Bất cứ điều nào từng thực hiện mà trái với các quy định trong UNCLOS phải bị loại bỏ triệt để.

Thứ hai, Đông Nam Á hành động như một khối duy nhất trong vấn đề chủ quyền và quyền-chủ-quyền trên Biển Nam Trung Hoa có thể dập tắt tham vọng bất chính từ bên ngoài.

Thứ ba, cương quyết chống lại mọi hành động chia rẽ từ Bắc Kinh dù trong lĩnh vực kinh tế, ngoại giao, công nghệ, thương mại.

Thứ tư, các nước Đông Nam Á chưa đủ chuyên gia và tài chánh cần cho các dự án khai thác tài nguyên thiên nhiên dồi dào sẵn có và tối cần thiết cho nhu cầu canh tân quốc gia nhanh chóng. Không cho Bắc Kinh có cơ hội nhúng tay vào.

Thứ năm, cơ hội học hỏi kinh nghiệm tiên tiến của Tây Phương và Nhật Bản của Việt Nam rất cần thiết trong thời gian canh tân quốc gia.

Thứ sáu, giàu tài nguyên mà không biết khai thác th́ lạc hậu vẫn hoàn lạc hậu; nghèo đói vẫn đeo đuổi trong khi đang ngồi trên mỏ vàng.

Thứ bảy, dân tộc Việt Nam có câu “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” nhằm tránh hành động phản phúc như từng xảy ra đôi lần đều gánh thiệt hại lâu dài. Khẩu hiệu “chống Mỹ cứu nước” của Đảng Cộng sản Việt Nam đă đánh mất cơ hội thành rồng, thành hổ. Người Việt Nam cần bài học của Nhật Bản và Đại Hàn sau Đệ nhị Thế chiến.

Muốn theo kịp đà tiến như vũ băo của nhân loại, người Việt Nam trong và ngoài nước cần phải nghiêm khắc đánh giá khả năng của giới Cầm quyền và dân tộc Việt Nam.

Nghe thông tin một chiều, thích lời đường mật chỉ dẫn tới nghĩa địa. Nuôi xả láng thân nhân ở Việt Nam là tự đào mồ chôn tương lai gia đ́nh.

Hiện nay số đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam vào khoảng 5.5 triệu khó biết khả năng lănh đạo của họ cho tới khi bị bỏ vào ḷ đốt.

Những cán bộ từng được giới truyền thông Xă hội Chủ nghĩa Cộng sản ca tụng như thánh sống gồm 12 người bỗng bị đưa vào ḷ đốt như Chủ tịch Nhà nước Vơ văn Thưởng, Bộ trưởng Tài chính Vương Đ́nh Huệ …

Tiếp theo có 22 Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương bị ném vào ḷ đốt tính tới tháng 5/2024.

Việc điều hành quốc gia đang nằm trong tay Công An và Quân Đội theo mô h́nh Tập Cận B́nh.

Cuộc chiến Donald Trump-Tập Cận B́nh đang thành h́nh sẽ gay cấn hơn trước, kéo nhiều nước khác vào, kể cả Việt Nam.

Theo phe Tập Cận B́nh sẽ bị mất thêm biển đảo nếu Bắc Kinh vũ khí hoá Biển Nam Trung Hoa.

Theo Donald Trump có triển vọng canh tân đất nước giống như Nhật Bản, Đại Hàn.

Đại-Dương

Trở lại